Skip to content
Main Banner

Hội cựu Phan Sinh, hội gì?

Administrator
2008-08-09 00:00 UTC+7 122

Một câu hỏi trịch thượng, nếu là câu hỏi của người trên. Như quan tổng trấn Philatô ngày xưa. Và trả lời là im lặng.

Một câu hỏi làm ta bối rối, nếu là câu hỏi của trẻ thơ. Như khi Anh Chị nhận được thiệp Chúc Mừng Năm Mới của Hội Cựu Phan sinh. Thiệp in hình Thánh Phanxicô đang ngoảnh mặt nhìn một con cưỡng đậu trên vai Ngài và đang nói với Ngài điều gì đó. Và bất chợt đứa bé lên bốn hỏi Anh: “Hội Cựu Phan sinh, Hội gì vậy, Ba?”

Biết trả lời sao đây cho bé biết hết chuyện và hiểu hết chuyện? Muốn vậy, thì chỉ có cách kể chuyện thôi !

Thuở xưa, Thánh Phanxicô lìa bỏ thiên đàng và trở lại trần gian. Dọc đường, các anh chị chim nhận ra Ngài và tiếp đón Ngài thật vui nhộn. Chúng kéo đến thật đông. Con đậu trên vai, con đậu trên tay Thánh Phanxicô. Chúng hót líu lo, trăm con trăm bè. Hay thật là hay. Hay hơn cả các ca đoàn áo trắng áo xanh, trên trời dưới đất, cho dù có được gọi là “Ca đoàn Phanxicô” chăng nữa. Một con cưỡng ở lại với Thánh Phanxicô trong túp lều nhỏ. Cưỡng gọi Ngài bằng “Cha”. Mỗi lần các anh chị chim về thăm Thánh Phanxicô, nó cất tiếng:

- Chào mấy cô, mấy chú đến chơi!

Rồi cưỡng lên tiếng gọi Thánh Phanxicô:

- Cha ơi! Có khách! Có khách!

Và đàn chim bay ùa đến, đậu trên vai trên tay Ngài và cất tiếng hát líu lo, thật vui nhộn - như một ban nhạc trẻ vậy.

Rồi một hôm cưỡng bay đi mất. Một ngày rồi hai ngày, một tháng rồi hai tháng, nó vẫn biệt tăm…tính đến mấy con giáp. Mỗi lần đưa mắt nhìn về phía chân trời xa, Thánh Phanxicô lại thầm hỏi không biết cưỡng bây giờ ra sao.

Mãi cho đến một ngày gần Tết, nó bay về đang lúc Thánh Phanxicô sửa sọan đưa ông Táo về trời. Cưỡng cất tiếng:

- Cha! Cha! Con về đây. Cha mạnh giỏi há cha?

Rồi cưỡng đến đậu trên vai Thánh Phanxicô và nói tiếp:

- Con nhớ cha quá!

Thánh Phanxicô hỏi vậy trước nay đi đâu thì nó trả lời:

- Con phiêu bạt đây đó…Con lấy vợ…

Thánh Phanxicô hỏi vợ nó đâu? Nó đáp:

- Vợ con đang đậu ngòai vườn, không dám vô nhà, sợ cha rầy. Con có hai con rồi. Chúng nó cùng đi về đây…

Thánh Phanxicô chưa kịp hỏi tiếp, thì hai con cưỡng nhỏ ngòai vườn bay vô, vừa bay vừa kêu:

- Nội! Nội!

Và chuyện viết: “Thật ấm áp…”

Chuyện cổ tích, chuyện vẫn là chuyện. Chuyện nói lên cái thực của lòng Thánh Phanxicô và của lòng ta.

Thánh Phanxicô luôn nói với mỗi người chúng ta rằng: “Nếu vì một nguyên nhân nào đó mà con đã cất cánh bay xa, thì Cha muốn con luôn nhớ điều này: Trường đời nghiệt ngã có làm con bằm dập, thói đời đen bạc có làm con uất hận, và rồi một ngày nào đó, con muốn tìm đâu cho thấy người trong mộng, thì con hãy nhớ rằng Cha luôn ở đây đón con về. Ngay cả khi mọi cánh cửa đều đóng, thì cửa nhà Cha vẫn rộng mở, ngày cũng như đêm…”

Xưa Thánh Phanxicô cũng đã nói với Anh Lê-ô: “Cha nói với con như một người mẹ : Nếu con thấy cần hay muốn được an ủi, và nếu con muốn đến gặp Cha, thì Lê-ô ơi, con cứ đến” (Thư gửi Anh Lê-ô).

Còn chuyện lòng ta thì sao? Trên đường đời, ta có thành công đến đâu chăng nữa thì cũng chỉ là thành công của con người. Và biết đâu lại không phải vì đượctiếp tay bởi Người Cha đã đi vào đời ta đó sao? Ta có thất bại. thì Người Cha đó luôn mở rộng cánh tay đón ta về và an ủi vỗ về.

Như người đãi vàng phải mất nhiều công sức để gạn lọc, bỏ đi không biết bao nhiều cát đá mới tìm được vàng ròng. Đối với ta vàng ròng là, trong thành công hay thất bại, ta luôn có một Người Cha để tiếp tay và an ủi. Người Cha ấy chính là Thánh Phanxicô vậy.

 

Nghe kể chuyện, bé hỏi ba:

- Rồi cưỡng ba, cưỡng mẹ và hai cưỡng con có bỏ Nội mà bay đi nữa không?

- Không! Gia đình cưỡng ở lại với Nội. Và Nội cưng nhất hai con cưỡng con.

Bé reo lên:

- Đúng rồi! Ba là cưỡng cha, má là cưỡng mẹ, con và em con là hai cưỡng con. Còn Nội là cái ông này nè!

Vừa nói bé vừa chỉ Thánh Phanxicô trên tấm thiệp. Và Ngài âu yếm nhìn mọi người.

Như được Thánh Phanxicô và đứa con cưng tiếp sức, Anh nói luôn một hơi:

- Hồi nãy, con hỏi ba “Hội Cựu Phan sinh, Hội gì?” phải không? Vậy ba trả lời con: “Hội Cựu Phan sinh là hội những người đã gặp được hai người trong đời: người thứ nhất là Thánh Phanxicô, người thứ hai là…má con đây. Và có vậy, ông Nội mới có được hai cháu ngoan là con và em con đó”.

Nghe Anh nói, Chị ngúyt Anh một cái thật dài: “Cái Anh này thiệt…” Nhưng Anh giục:

- Giấy bút đâu, ghi lại câu trả lời…Chắc phen này gia đình ta giật được giải thưởng lớn do Cha Tổng Trợ Úy Hội Cựu Phan sinh … “treo”!

 

Fr.André TRẦN HỮU PHƯƠNG, OFM

(Chuyện đăng lần đầu trong LÁ THƯ CPS Mùa Chay năm 1995,nhiều người chưa đọc hay đã quên nên xin đăng lại. An Tâm)

 

Chia sẻ